[Chu Tô] Cuộc chạm trán của các ảnh đế / Chương 13: Ở nhà có người đang đợi
[Chu Tô] Cuộc chạm trán của các ảnh đế
  • Trong những ngày Chu Chí Hâm tán tỉnh bạn nhỏ Tô thì quản lý Trần Diệp cũng vô tình có một mối nhân duyên bất đắc dĩ nhưng có chút thú vị.
  • Lâu rồi mới có mấy ngày khuây khỏa đầu óc, Trần Diệp liền sáng chiều tối ở ngoài đường. Đi chơi khắp nơi khắp chốn không biết mệt. Cái nhà cũng chỉ để ăn và ngủ, ngủ xong dậy lại xách tiền đi chơi tiếp. Có thể thấy sinh hoạt của quản lý Trần rất thú vị, hơn hẳn vị ảnh đế nhà mình sáng tối chỉ một lòng muốn đi cửa cẩm trai nhà lành.
  • Vô tình một đêm đi dạo phố, Trần Diệp lại lần nữa đâm vào vị nam nhân cũng họ Chu.
  • "Lại gặp anh rồi."
  • Chu Chí Vũ thân thiện bắt chuyện.
  • "Haha. Phương thức gặp mặt của chúng ta rất đặc biệt, lúc nào cũng là trường hợp này nhỉ?"
  • Trần Diệp nở nụ cười thiện lành tay phủi bụi trên người.
  • "Đúng vậy...."
  • "Anh đang đi đâu vậy?"
  • "À...tôi đi mua vài con cá."
  • "Ồ, anh thích ăn cá sao, tôi cũng biết nấu nhiều món cá lắm đấy."
  • Trần Diệp ban đầu nói rất tự hào nhưng sau khi thấy nét mặt người kia có chút biến sắc kỳ lạ liền nghi ngờ mình đã nói sai ở đâu rồi. Đang hoang mang thì người kia lại ôn hòa nói.
  • "Tôi định đem vài con về nuôi."
  • "À haha....anh mua cá về nuôi sao? Tôi thật vô ý quá."
  • "Thật ra cá cũng như chó mèo mà thôi, đều nuôi được. Chúng rất đáng yêu."
  • "...."
  • Chu tiên sinh, con cá có chỗ nào đáng yêu giống chó và mèo hả? Tôi chỉ biết nó nằm trên bàn ăn sẽ trông rất ngon.
  • Lời này Trần Diệp chỉ có thể nói trong lòng mà thôi!!!
  • "Sẵn tiện chung đường, anh đi chung không?"
  • "Cũng được...."
  • Trên đường đi Trần Diệp ghé vào một xe đồ hàng mua vài món ăn vặt. Lúc này người đi cùng cực kì ga lăng nói mời ăn một bữa này. Đương nhiên anh cũng không ngại ngùng gì, muốn trả tiền giùm thì cứ tự nhiên.
  • Chu Chí Vũ lấy túi tiền từ trong quần ra nhìn một hồi lâu vẫn chưa thấy đả động. Trần Diệp tò mò ngó qua nhìn liền thấy....thấy trong túi vài tấm thẻ ngân hàng....không có một tờ tiền nào!
  • "Ngại quá, ở đây có cà thẻ được không?"
  • Nhận thấy người bán hàng sắp chửi người, Trần Diệp vội vàng nói.
  • "Anh định quẹt vào đâu hả Chu tiên sinh? Thôi để tôi trả..."
  • Trần Diệp trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt. Cái đồ tư bản, một tờ tiền cũng không có. Ngược lại đem mấy cái thẻ đen nặng ký kia đập vào con mắt anh. Biết là anh có tham vọng lắm không? Thật quá đau lòng mà....
  • "Anh ra chợ mua cá à?"
  • "Ừ phải."
  • "Và anh định…quẹt thẻ? Ở chợ?"
  • "...."
  • Chu Chí Vũ chợt nhận ra không có tờ tiền nào trong người là một vấn đề rất kinh khủng.
  • Trần Diệp cảm thấy mình có năng lực nhịn cười quá tài ba. Ra chợ mua cá quẹt thẻ....còn không sợ bị ông chủ cầm cá chọi vô đầu hay sao.
  • "Anh cho tôi mượn được không? Tôi sẽ trả."
  • "Được."
  • Trần Diệp cảm thấy mình là người tốt nhất quả đất. Thật sự quá cảm động về bản thân mà len lén chấm nước mắt.
  • Và thế là quản lý Trần cùng Chu tiên sinh lên đường ra chợ mua cá.
  • —--
  • Hai ngày sau khi kết thúc chuyến đi chơi.
  • Nhìn lại ba ngày ngắn ngủi, Tô Tân Hạo đã trải qua rất nhiều tình cảnh không thể kể hết chỉ bằng vài dòng chữ. Mỗi lần nhớ tới lại, cậu lại cứ một mình tự cười vu vơ. Làm chuyện gì cũng không ra hồn vía.
  • Đột nhiên rất muốn gặp Chu Chí Hâm! Hắn và cậu cũng chỉ cách nhau hai cái cánh cửa và vài chục bước chân mà thôi. Thế nhưng gặp rồi nói gì mới được...Tập kịch bản? Ngày lễ nghỉ ngơi của người ta cậu lẽ nào lại chạy sang nói chuyện công việc.
  • Rốt cuộc không nghĩ ra một lý do nào hợp lý hơn, Tô Tân Hạo rầu rĩ lăn mấy vòng trên giường. Chán nản bật tivi lên xem. Vừa đúng lúc đang chiếu trực tiếp một buổi phỏng vấn của nữ diễn viên nào đó.
  • "Nghe nói cô đang chuẩn bị cho một bộ phim."
  • "Phải, mong mọi người sẽ đón nhận."
  • "Trùng hợp bạn diễn bộ phim trước của cậu cũng đang nhận một bộ."
  • "Ý chị là Chu Chí Hâm sao?"
  • "Đúng vậy, nghe nói quan hệ của hai người khá tốt."
  • "Khá tốt."
  • Nữ diễn viên trên màn hình cười trông rất đẹp mắt.
  • Tô Tân Hạo bật dậy nhìn người trong màn hình cảm thấy cả người như nóng lên. Giống như đang thúc đẩy cậu phải làm gì đó. Ánh mắt người kia khi nhắc đến Chu Chí Hâm chính là yêu thích. Hơn hết, trọng điểm chính là quan hệ tốt!
  • Tô ảnh đế vừa bật dậy xong lại nằm xuống. Tự dưng xoắn xuýt lên, quan hệ tốt đến đâu cũng chưa từng nghe Chu Chí Hâm nhắc tới. Nói không chừng…là người yêu cũ chăng? Cũng không phải không thể, Chu Chí Hâm đẹp trai như vậy, hai người còn chia tay từ rất lâu rồi, làm sao trong mười năm ấy, anh ấy không hẹn hò chứ? Cũng trưởng thành cả rồi.
  • Anh không muốn nói vì sợ cậu nghĩ nhiều chăng?
  • Mặc dù nghĩ vậy nhưng tay đã cầm điện thoại lên bấm số lúc nào không hay. Tiếng nhạc chuông chờ vang lên mang theo dòng suy nghĩ dài của Tô Tân Hạo. Cậu biết mình muốn gì.
  • "Sao vậy? Không nỡ xa bạn diễn vừa tốt bụng vừa đẹp trai này phải không?"
  • Người nào đó ở đầu dây bên kia giọng điệu vô cùng cợt nhả nói.
  • "Chu Chí Hâm, ngày mai là năm mới. Anh có về nhà với gia đình không?"
  • "Không có."
  • "Vậy...tôi qua nhà anh đón năm mới nhé?"
  • "....."
  • Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói.
  • "Bây giờ?"
  • "Phải, chuẩn bị năm mới, tôi qua giúp anh."
  • "Làm sao đây? Bây giờ tôi không có nhà."
  • Tiếng cười khẽ của Chu Chí Hâm truyền tới làm Tô Tân Hạo thất thần một lúc. Rốt cuộc cũng hiểu được cụm từ lỗ tai mang thai của các fan là như thế nào. Chính là một giọng nói, hoặc chỉ một tiếng cười nhỏ cũng làm mình điên đảo tâm hồn.
  • Mục đích ban đầu không đạt được làm Tô Tân Hạo có chút tiếc nuối. Đã định nói đợi dịp khác thế nhưng lời chưa kịp phát ra đã nghe được câu trả lời mong muốn.
  • "Tối nay...hay em muốn qua nhà tôi trước? Tôi cho em mật khẩu."
  • "Không cần đâu. Tôi ở nhà đợi anh."
  • "...Ừ."
  • Ừ....em ở nhà đợi tôi...đợi tôi...
  • Chu Chí Hâm ở nơi làm việc nhìn dòng chữ cuộc gọi đã kết thúc một lúc lâu. Tô Tân Hạo thật có chút xấu tính, cậu như vậy là mời gọi hắn! Hiện tại hắn muốn chuyên tâm làm việc căn bản là không thể nữa. Bởi vì đầu óc đã bị mấy câu nói của cậu chiếm lĩnh hết rồi.
  • Mà vị ảnh đế họ Tô nào đó vô cùng hài lòng ngồi trên giường cười ngốc một hồi. Qua một cái điện thoại Chu Chí Hâm cũng có thể khiến cảm xúc của cậu biến hóa thật vi diệu.
  • Quả nhiên, cậu luôn yêu hắn đến như vậy.
  • —-
  • Tối đó sau khi xong lịch trình, một nhóm người làm việc chung với Chu Chí Hâm rủ nhau đi nhậu nhẹt. Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí mở lời mời với ảnh đế. Nào đâu ngờ ảnh đế nở nụ cười sáng chói như mặt trời đáp lại mình.
  • "Không đi được. Ở nhà còn có người đợi tôi."
14
Chương 13: Ở nhà có người đang đợi